Thứ Ba, 23 tháng 11, 2010

Sao lại thế?

Sao mình lại thế? Dạo này chẳng thiết gì chat chít, blog...thi thoảng cứ buồn buồn vu vơ, thân thể ì ạch. Dạo này cũng chẳng buồn sang Kiến Thụy chơi. Thiên hạ cứ làm ăn, nhảy múa hát ca ầm ầm mà sao mình cứ đơ đơ ra...chán thật. Phòng ốc của mình thì cũng đã trang hoàng, tuy không phải nhà lầu xe hơi nhưng cũng thật xinh xắn dễ thương,chăn mới thì cũng đã mua một cái rất đẹp, thế mà vẫn không cảm thấy ấm áp, thậm chí có khi còn cảm thấy lạnh lẽo và cô đơn...Thế mới nghĩ, con người ta đầy đủ quá cũng sinh tật chán đời, sạch sẽ quá cũng sinh bệnh ra đấy....Chắc tại dạo này mình làm nhiều giờ quá nên bị stress....Nga ơi, sao cuộc sống của mình lại tệ thế, không bao giờ vừa lòng với bản thân mình, luôn mơ mộng cái này cái nọ,và bao giờ cũng mặc cảm vì bản thân mình thua chị kém em không bằng người khác.Biết tâm sự với blog thế này là cởi mở hết tâm tư,nhưng mong các bạn đọc xong đừng cười mình nhé...Mình thèm có một đứa con đến thế, nhưng không có chồng thì sao mà có con được, đàn ông bây giờ thì không tìm được người nào đủ tin tưởng để làm chỗ dựa trong cuộc sống. Mình cứ rời ngôi nhà thân yêu ra thì lại cảm thấy cuộc đời chông chênh không điểm tựa.Hạnh phúc tựa như đám mây xa, cứ mịt mù tít tắp diệu vợi. Không biết em dâu mình có con rồi thì tính nết có thay đổi không, có còn tốt với chị như lúc trước không.Từ khi có cháu thì sau nỗi vui mừng còn lại là cảm giác cô đơn trống trải,buồn vu vơ.Nghĩ lại những gì mình mong muốn mình chỉ đạt được có một nửa...Biết làm sao bây giờ, người đàn ông lí tưởng cũng đã rời xa mình từ rất lâu, thế nên mình biết cuộc đời này mình không bao giờ có được hạnh phúc trọn vẹn...mơ ước xa vời suy nghĩ viển vông, lung tung... nhiều lúc còn phải tự nhắc nhở mình tránh xa những cạm bẫy cuộc đời, đừng để mình vấp ngã và phải ân hận nhiều, con người ta cứ được voi lại đòi tiên mà, thế nên phải tự biết cân bằng bản thân và sống cho thật tốt, như thế sau này về già mới khỏi ân hận và tiếc nuối những điều mà ta phạm phải vì lúc đó đã quá muộn màng...Đi chợ hàng mua được một cây hoa hồng nhỏ xinh và tập chăm sóc nó cho đỡ buồn, tìm vui từ những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống và chăm chỉ giúp đỡ mọi  người cũng làm mình bớt buồn...thế thôi...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét