Thứ Ba, 13 tháng 4, 2010

Yên tử - đỉnh núi trong sương

10h. Tại khách sạn Quý Hằng phòng207.Mai mèo và chị Yến đang loay hoay với đống đồ đạc.Mình gặp chị Yến ở hành lang, chị bảo: Cái Nga không chào chị thì chị tưởng bà nào ở khách sạn. He...he...ai bảo mình vừa già vừa béo....hiiiiiiii....kệ nó...miễn khoẻ là được.Một lát sau Thắng bác sỹ xuất hiện.Vừa nhắc đến ổng xong thì đã có mặt.Nhắc đến Tào tháo, Tào tháo đến ngay. Hi... hi....ông Thắng bị đuổi sang phòng con trai. Lát sau ổng quay lại trong bộ dạng quần đùi vải áo sơ mi. Trông buồn cười quá. Chuẩn bị đi tắm mà. Ổng bảo phải đi tắm thì bà Mai mới chơi với tôi.Thế là Mai mèo bèn lấy máy ảnh ra để chộp ảnh.Được một phen cười vỡ bụng. Ông Thắng chống trả quyết liệt. Sau không lại với 3 bà nên ông bèn vào buồng tắm lấy khăn tắm quấn quanh bụng, rồi ra ngoáy mông ngoáy đít cho Mai mèo chụp mấy phô, thế là xong hu...hu.... ; Đêm. Mình nằm không tài nào ngủ được. Thức trắng đêm. 3h sáng dậy lục cục chuẩn bị ra xe.Đi sớm để lúc lên cáp treo không phải đợi. Xe đỗ ở nhà hàng Trúc Lâm. Toàn đội nhà cả, 26 người.Mọi người đã chuẩn bị đấy đủ hết cả nhang, đèn, nến, sớ và đồ lễ. Ông Tuấn béo cũng đi, Tuấn đỗ đen ấy mà. He ...he ... gặp lại bạn cũ vui quá.Xe khởi hành. Đường đêm vắng tanh. Wao, trời mát mát, không lạnh mà cũng không nóng. Mọi người nói chuyện rôm rả. Đường đi khoảng 35 cây nên khoảng một tiếng sau là đã đến . Đầu tiên là đến đền Trình, mọi người mang đồ lễ vào. Trời vẫn còn tối, một người đại diện thắp nhang rồi khấn vái sì sụp. Sau đó mọi người cùng lội xuống suối rồi sang bên chỗ thờ cô, thờ cậu. Lúc xuống xe mấy người đổi tiền lẻ cứ bám theo. Mình vội quá cũng chưa kịp đổi. Xong lại lên đường đến nơi bán vé đi cáp treo. Mình và Chi và Tuấn rớt lại phía sau vì Chi mệt không đi nhanh được.Chi bị bệnh tim mà. Thế là Đỗ Tuấn phải cõng Chi leo lên cao. Cậu chàng khoẻ thật đấy.Hi... hi...hi,,,mọi người tạt vào đền giải oan trước làm mình và Chi và Tuấn phải chờ hơn một tiếng dưới chân cáp treo.Cuối cùng cũng đợi được.Lên cáp treo, thế là vi vu lên cao, cảnh đẹp quá , nhìn xuống rừng cây xanh mướt. Mình thốt lên: bọn mình đang lên thiên đường.Lên đến Hoa Yên , rồi lên đến An Kì Sinh. Từ An Kì Sinh phải đi bộ một đoạn để đi cáp treo lần hai. Sau đó phải leo đường núi lên chùa Đồng để bái vọng. Du khách đông thật đấy. Chi không leo được mà toàn là Tuấn phải cõng. Vừa vất vả vừa vui.Mọi người đi đường cứ kháo nhau: thế mới là vợ chồng chứ, chồng ga lăng thế nhỉ. He ...he...hết cáp treo lần hai thì Chi không lên được nữa. Lên cao không khí loãng nên Chi bị mệt.Mình và Tuấn leo tiếp. Đường đi dốc cheo leo nhìn xuống toàn mây núi. Lên đến chùa Đồng người chật ních. Mọi người lấy tiền lộc  vào chùa để lấy may.Mệt nhưng khoái trá lắm.Mình và Tuấn vừa đi vừa chụp ảnh. Mây che kín một toà tháp lớn. Phải đợi một cơn gió thổi qua mới chụp được toà tháp.Chụp hình chùa Đồng , chụp chuông đồng, vào làm công đức rồi bắt đầu xuống. Lối xuống toàn bậc thang nên đỡ mệt hơn.Xuống đến dưới thì đã đến trưa.Mọi người lấy bánh mì, giò , bưởi ...ra ăn rồi lên đường đi đền Cửa Ông và đền Mẫu.Chuyến đi vui thật.Lúc về còn rẽ qua đền Long Tiên ở Hạ Long. Cuối ngày về đến nhà khoảng 9h tối. Tổ chức ăn uống tại nhà hàng Trúc Lâm.Kết thúc một ngày đi chơi quá đã. Vui thật là vui, bạn bè nắm chặt tay nhau trong một ngày lễ hội thành công mỹ mãn.


 



 


 


 


 


 


 


 


 


 


 


 


 


 


 


 


.

Chủ Nhật, 11 tháng 4, 2010

Gíâc mơ về một mái ấm bình yên

24 tuổi mình mới biết yêu lần đầu.Nhưng rồi tình yêu trôi qua trong tiếc nuối muộn màng.Anh ấy là một giấc mơ cứ tái hiện mãi trong tim.Nghe nhiều bản nhạc buồn và nhớ anh.Nhưng biết ko bao giờ có thể có anh bên mình.Cuộc hôn nhân của mình thất bại hòan tòan.Từ đó mình luôn có cảm giác chông chênh.Mơ ước một mái ấm gia đình, một nhóc con dễ thương , xinh xắn như bạn thân của minh nhưng càng nghĩ càng thấy tủi.Năm nay mình đã 35 rồi.giấc mơ về một mái ấm gia đình chỉ là xa xôi diệu vợi.Nhìn thỏ bông nhà Lan anh thèm lắm.Mình cảm thấy tuổi già ập đến rồi....He he ...bạn nào đọc bài này thấy tớ cải lương quá nhỉ. Hàng ngày đi làm rồi về lại lăn ra ngủ. Cuộc sống buồn chán quá, đơn điệu.Nhưng như thế đối với minh cũng là tốt rồi.Mình chỉ cần một cuộc sống yên ổn và khỏe mạnh.Thế thôi....