Thứ Năm, 25 tháng 2, 2010

Con đường tình yêu

Thi thoảng có một lúc nào đó bồn chồn, nao nao mình lại phóng xe sang Kiến Thụy chơi.Mỗi lần đi như thế thú vị lắm, như là được trở về quê chơi.Không hiểu sao mảnh đất ấy lại quen thuộc với mình đến thế.Đó là con đường tình yêu. Mình gọi như vậy là có ý nghĩa riêng của nó.Bởi vì mỗi lần sang Kiến Thụy là một lần nhớ về anh.Nơi đây có bao nhiêu là kỉ niệm.Ngày xưa anh chở mình đi chơi,đi ăn chè, hai đứa ngồi sát vào nhau, người nóng rực như lửa.Có những buổi chiều lãng đãng mây trôi, đồng lúa xanh rì. Gío từ sông thổi vào mát rượi. Cứ mỗi lần nghĩ về anh mình lại tự hỏi, không hiểu vì sao. Tất cả như một dấu chấm than.Tình yêu là một dấu lặng xao xuyến.Mình vẫn không hiểu tại sao. Mình yêu anh nhiều như thế, gặm nhấm tình yêu như một loài côn trùng nhỏ. Mà vẫn mất anh.Mình cứ luôn luôn hỏi vì sao , tại sao. Tại sao không thể đến với nhau như bao đôi tình nhân khác.Một niềm đau nhẹ nhàng lan toả. Mình cứ nếm trải đi nếm trải lại nhiều lần. Một nỗi đau day dứt khó tiêu tan.Đã bảo đừng yêu anh nữa, nhưng trái tim thôi thúc không chịu nghe lời. Mình mường tượng ra cái dáng của anh dắt con đi chơi mà lòng dậy lên một nỗi ghen ghét ngấm ngầm. Cảm giác ấy ăn mòn trái tim mình đến nỗi han rỉ. Cả cái dấu hỏi tại sao không bao giờ trả lời được ấy. Rồi lại đau buồn lại gặm nhấm buồn đau. Chỉ thỉnh thoảng sang Kiến Thụy chơi cho lòng thanh thản dịu bớt. Cứ như là một lần đi đổi gió vậy thôi.Đừng đau nhé đừng buồn nữa nhé Kiến Thụy ơi.

Không có lửa

Một vài ba lời tán tỉnh rỗng tuyếch ko làm nhen nhóm nổi ngọn lửa trong tim. Lúc thì một em  trẻ măng kém mình cả chục tuổi cứ đòi xin số điện thoại, lại còn theo mình về đến tận nhà làm mình choáng luôn. Lúc thì một anh già đến năm mươi hứa hẹn này nọ nghe phát ngán. Mình ở cái tuổi này già ko ra già trẻ ko ra trẻ, cứ lấp la lấp lửng. Buồn có đấy, cô đơn có đấy nhưng ko yêu được nữa.Trái tim ơi đã hết đam mê rồi. chỉ còn vui với công việc và bạn bè mà thôi.hi ...hi...

Thứ Ba, 23 tháng 2, 2010

Xếp ơi

Thỏ bông biết xếp của tớ là ai rồi chứ,là Kiều Chi đó. Hi hi...càng ngày mình càng nể xếp hơn.Vinh dự được làm bạn của xếp. Cảm ơn xếp nhiều lắm lắm híc...mỗi tội tớ luôn cảm thấy mình kém cỏi hơn xếp. Nhưng xếp bên ngoài sự nhanh nhẹn thông minh, còn là người cẩn thận tiết kiệm. Mà đôi khi xếp sống rất tình cảm,lại nhẹ nhàng nữa. Mình nhớ hồi đầu mình đi làm bằng xe đạp, xếp ra tận nơi khoá xe cho mình, còn động viên mình rất nhiều.Bây giờ mình sướng hơn có xe máy đi,cuộc sống hạnh phúc hôm nay có được một phần là nhờ xếp đấy. Mình có xế yêu , dế yêu giống y như mấy em teen he he... sướng quá.Nhưng đọc blog thấy mình còn thua xa bạn cafe sữa đá.Bây giờ xếp vẫn có những quan tâm nhỏ khiến mình rất cảm động. Thỉnh thoảng lại mang cho mình một cái xúc xích thiệt ngon he ...he ...he.. nhem nhem các bạn.Công việc mang lại hơi thở cuộc sống cho mình. Tết này xếp lại còn mua cho mình một cái áo len thật đẹp.Xếp dễ thương lắm. Năm mới chúc xếp bình an mạnh khoẻ, tài lộc dồi dào gia đình an khang thịnh vượng. Chúc baby của xếp hay ăn chóng lớn học giỏi nha.

Chủ Nhật, 14 tháng 2, 2010

Đi hít hơi xuân

Đêm 30 tết, mình ở trong vườn hoa Kim đồng. Về sớm hơn các em, khoảng 10h30. Mưa xuân bay lất phất, trời se lạnh.Mình cứ thế mà đi,mặc cho mưa xuân táp vào mặt lạnh buốt.Bỗng dưng chợt nhớ anh cồn cào, nhớ anh da diết.Nhắm mắt lại, chỉ ước được gặp lại anh, dù chỉ trong giây lát thôi cũng được.Cành đào vất đầy đường, năm nay mình thấy hoa đào ko đẹp lắm. Cành nhỏ và hoa cũng nhỏ mong manh.Mình đi giữa dòng người ngược xuôi hít hà hơi xuân mát rượi.Về đến nhà, gần 11h,ăn uống qua loa rồi đón giao thừa.Pháo hoa năm nay xịt cũng nhiều, xem trong ti vi thì ko được rõ cho lắm.Vẫn còn người đứng bán cành lộc tết.Khu vực nhà hát lớn đông kín người, xe ko đi nổi. Mình đi đến cây xăng thì đành quay xe lại.Thế là sắp kết thúc năm cũ. Một năm mới sắp bắt đầu,dịu dàng , nhẹ nhàng đến tựa như chúa xuân đang về. Chép một bài thơ quen thuộc để thưởng ngoạn phút đầu xuân:


      Aó  em vàng  lắm chiều ơi


      Ta vừa gặp đã bồi hồi con tim


       Gío còn đâu nữa mà tìm


       Lá thu cũng hoá áo em hết rồi


        Sông ngoài kia ngập ngừng trôi 


        Phù xa vàng nhuốm bên bồi bên sâu


        Theo em được đến nửa cầu


         Lời yêu ngại nói sợ nhàu áo em

Thứ Tư, 10 tháng 2, 2010

Hoa súng

Mình rất thích hoa súng tím.Ngày xưa, hồi học lớp 10, có một chàng đến cưa mình, hồi đó mình có biết yêu là gì đâu, nhưng cũng mạnh dạn nhảy lên xe cho người ta đèo đi chơi.Cuối buổi chàng nhiệt tình mua một bó hoa súng tím rất đẹp tặng cho mình.Mình hết sức cảm động, đem cắm hoa vào lọ rồi đổ đầy nước. Nhưng các bạn biết sao ko, chỉ ngày hôm sau, lọ hoa đẹp thế mà trở nên héo rũ. Mình vừa buồn vừa nuối tiếc những bông hoa xinh đẹp. Mà hoa này rất đắt tiền chứ đâu phải chơi.Sau này cứ mỗi lần nhìn thấy hoa súng tím là mình lại nhớ cái kỉ niệm buồn man mác ấy.Sau đấy mình đi vào Sài gòn với mẹ nên ko gặp lại anh nữa. Cảm giác được người khác yêu và ngưỡng mộ cũng thú vị lắm. Bây giờ nhiều khi người ta yêu nhau mà có khi quên cả ngày sinh nhật của nhau, hiếm khi có những kỉ niệm dễ thương như thế.Mình cứ nghĩ hoa súng tím thật giống mình, thật đẹp nhưng cũng thật yếu ớt , chóng phai tàn.Lâu lắm mình ko nhìn thấy hoa súng tím nữa. Hôm nay lang thang trên mạng tải một hình ảnh của hoa súng tím về ngắm cho vui. Hoa súng tím đẹp lắm chỉ tiếc là hoa lại mau chóng tàn phai mà thôi.



 


 


 

Chủ Nhật, 7 tháng 2, 2010

Nhớ năm cũ...

Hoa đào xứ ta

Hoa đào xứ ta thật là đẹp.Cái màu hồng phơn phớt làm quyến rũ lòng người.Gíấc mơ về hoa đào là giấc mơ có thật.Đêm đêm, khi gió lạnh hiu hiu thổi về, cũng là lúc mình chùm trong chăn ấm. Thoa một lớp kem lên mặt, ngửi mùi thơm thơm của kem rồi chìm dần vào giấc ngủ ko mộng mị.Lòng mình đã nguội tắt những đam mê. Xa anh rồi, nửa hụt hẫng , nửa nhớ mong,cứ nghĩ đến anh là lòng như giá buốt, tái tê.Anh là giấc mơ có thật.Nửa hồn tôi chìm trong nỗi đam mê điên dại vì anh. Không làm sao quên được hình bóng anh.Giấc mơ về hoa đào xa vời quá.... Như giấc mơ về anh mãi mãi là niềm đau trong tôi.

Thứ Bảy, 6 tháng 2, 2010

Tình cảm bạn bè

Đọc blog của lan anh mình thấy tủi thân qúa... hic...Hôm nay mình vẫn chưa đánh dấu được vào nội dung phần viết blog và lại cũng chưa có bạn bè nào chia sẻ với mình nên mình hơi buồn.May quá có Lan anh mách dùng phần mềm Unikey 4.0 nên đánh được dấu rồi. Từ giờ tha hồ mà viết blog

Hội chứng văn phòng

Tớ bị mắc hội chứng văn phòng...Tuy chỗ làm tớ cũng là văn phòng nhưng tớ vẫn có mặc cảm thua kém người khác.Bật mí với các bạn nhé: Tớ làm ở cửa hàng ảnh KTS của bạn tớ. Hiiiiiiiii.....công việc cũng thú vị lắm vì  được làm với toàn các em trẻ.Bật mí thứ hai là tớ có thói quen ngủ hơi nhiều...hhhiiiiiiii..... thói quen xấu các bạn nhỉ,dạo này tớ đang tăng cường giảm béo đấy.Đi làm qủa là vui thật đấy he he he

Thứ Sáu, 5 tháng 2, 2010

Tết nguyên đán 2010

 Hôm nay trời lập xuân,có chợ tết rồi,  tí  nữa mình sẽ đi chợ tết.Hoa đào khoe sắc đua hương cho lòng người thêm rộn ràng náo nức. Thương lắm hải phòng ơi,thương lắm hoa phượng ơi.Từ giờ mình sẽ ko ưu phiền nữa.Mình sẽ cố gắng sống vui vẻ. Nhớ người của hôm qua, nhưng mình ko để cho lòng nặng trĩu nữa.Mình cứ sống cứ yêu cứ thương dù cs ko hẳn sẽ cho ta những gì ta muốn. Thế nhé hải phòng ơi, cuộn mình lại để cho ta những gì mà ta yêu thương....