Thứ Năm, 25 tháng 2, 2010

Con đường tình yêu

Thi thoảng có một lúc nào đó bồn chồn, nao nao mình lại phóng xe sang Kiến Thụy chơi.Mỗi lần đi như thế thú vị lắm, như là được trở về quê chơi.Không hiểu sao mảnh đất ấy lại quen thuộc với mình đến thế.Đó là con đường tình yêu. Mình gọi như vậy là có ý nghĩa riêng của nó.Bởi vì mỗi lần sang Kiến Thụy là một lần nhớ về anh.Nơi đây có bao nhiêu là kỉ niệm.Ngày xưa anh chở mình đi chơi,đi ăn chè, hai đứa ngồi sát vào nhau, người nóng rực như lửa.Có những buổi chiều lãng đãng mây trôi, đồng lúa xanh rì. Gío từ sông thổi vào mát rượi. Cứ mỗi lần nghĩ về anh mình lại tự hỏi, không hiểu vì sao. Tất cả như một dấu chấm than.Tình yêu là một dấu lặng xao xuyến.Mình vẫn không hiểu tại sao. Mình yêu anh nhiều như thế, gặm nhấm tình yêu như một loài côn trùng nhỏ. Mà vẫn mất anh.Mình cứ luôn luôn hỏi vì sao , tại sao. Tại sao không thể đến với nhau như bao đôi tình nhân khác.Một niềm đau nhẹ nhàng lan toả. Mình cứ nếm trải đi nếm trải lại nhiều lần. Một nỗi đau day dứt khó tiêu tan.Đã bảo đừng yêu anh nữa, nhưng trái tim thôi thúc không chịu nghe lời. Mình mường tượng ra cái dáng của anh dắt con đi chơi mà lòng dậy lên một nỗi ghen ghét ngấm ngầm. Cảm giác ấy ăn mòn trái tim mình đến nỗi han rỉ. Cả cái dấu hỏi tại sao không bao giờ trả lời được ấy. Rồi lại đau buồn lại gặm nhấm buồn đau. Chỉ thỉnh thoảng sang Kiến Thụy chơi cho lòng thanh thản dịu bớt. Cứ như là một lần đi đổi gió vậy thôi.Đừng đau nhé đừng buồn nữa nhé Kiến Thụy ơi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét