Thứ Ba, 23 tháng 11, 2010

Sao lại thế?

Sao mình lại thế? Dạo này chẳng thiết gì chat chít, blog...thi thoảng cứ buồn buồn vu vơ, thân thể ì ạch. Dạo này cũng chẳng buồn sang Kiến Thụy chơi. Thiên hạ cứ làm ăn, nhảy múa hát ca ầm ầm mà sao mình cứ đơ đơ ra...chán thật. Phòng ốc của mình thì cũng đã trang hoàng, tuy không phải nhà lầu xe hơi nhưng cũng thật xinh xắn dễ thương,chăn mới thì cũng đã mua một cái rất đẹp, thế mà vẫn không cảm thấy ấm áp, thậm chí có khi còn cảm thấy lạnh lẽo và cô đơn...Thế mới nghĩ, con người ta đầy đủ quá cũng sinh tật chán đời, sạch sẽ quá cũng sinh bệnh ra đấy....Chắc tại dạo này mình làm nhiều giờ quá nên bị stress....Nga ơi, sao cuộc sống của mình lại tệ thế, không bao giờ vừa lòng với bản thân mình, luôn mơ mộng cái này cái nọ,và bao giờ cũng mặc cảm vì bản thân mình thua chị kém em không bằng người khác.Biết tâm sự với blog thế này là cởi mở hết tâm tư,nhưng mong các bạn đọc xong đừng cười mình nhé...Mình thèm có một đứa con đến thế, nhưng không có chồng thì sao mà có con được, đàn ông bây giờ thì không tìm được người nào đủ tin tưởng để làm chỗ dựa trong cuộc sống. Mình cứ rời ngôi nhà thân yêu ra thì lại cảm thấy cuộc đời chông chênh không điểm tựa.Hạnh phúc tựa như đám mây xa, cứ mịt mù tít tắp diệu vợi. Không biết em dâu mình có con rồi thì tính nết có thay đổi không, có còn tốt với chị như lúc trước không.Từ khi có cháu thì sau nỗi vui mừng còn lại là cảm giác cô đơn trống trải,buồn vu vơ.Nghĩ lại những gì mình mong muốn mình chỉ đạt được có một nửa...Biết làm sao bây giờ, người đàn ông lí tưởng cũng đã rời xa mình từ rất lâu, thế nên mình biết cuộc đời này mình không bao giờ có được hạnh phúc trọn vẹn...mơ ước xa vời suy nghĩ viển vông, lung tung... nhiều lúc còn phải tự nhắc nhở mình tránh xa những cạm bẫy cuộc đời, đừng để mình vấp ngã và phải ân hận nhiều, con người ta cứ được voi lại đòi tiên mà, thế nên phải tự biết cân bằng bản thân và sống cho thật tốt, như thế sau này về già mới khỏi ân hận và tiếc nuối những điều mà ta phạm phải vì lúc đó đã quá muộn màng...Đi chợ hàng mua được một cây hoa hồng nhỏ xinh và tập chăm sóc nó cho đỡ buồn, tìm vui từ những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống và chăm chỉ giúp đỡ mọi  người cũng làm mình bớt buồn...thế thôi...

Thứ Tư, 17 tháng 11, 2010

Thiên thần đã chào đời

Thế là cháu đã ra đời, ngày 15 tháng 11 năm 2010 dương lịch, lúc 16h 35, ngày 10/10/2010 âm lịch, 3,2kg, năm Canh Dần. Thiên thần đã chào đời, cháu vừa lọt lòng mẹ đôi mắt he hé mở,cái đầu vừa dài vừa nhọn. Ờ há, người ta bảo trẻ con lọt lòng mẹ mắt còn nhắm mấy ngày sau mới mở, đằng này cháu lại mở mắt luôn làm bác rất ngạc nhiên, mấy bạn sinh cùng ngày cũng thế...cái miệng bé bé xinh xinh nếm nếm những giọt sữa đầu tiên trông đến là yêu... bố Hiệp vất vả, đi đi lại lại mang nào là chăn gối cặp lồng khăn khố quần áo ..v..v  ...lại còn phải nấu cháo chân giò mang lên cho mẹ Tâm nữa, vất vả quá.... Bác ngày nào cũng mò lên bệnh viện, lúc thì bế cháu, lúc thì ngắm cháu ngủ cho đỡ nhớ... bố mẹ cháu đặt tên cho cháu là Nguyễn Hoàng Đức...thế mà bác chẳng làm được việc gì giúp mọi người, bà Hoa thì thức đêm trông cháu cũng vất vả , bà ngoại cháu thì túc trực suốt ban ngày, bố cháu thì đi đi lại lại mang cơm nước cũng vất vả, còn bác chỉ ghé thăm được chút rồi lại phải đi làm. Bố cháu bảo có mỗi thằng cu để nối dõi tông đường lại còn không chăm...mẹ tròn con vuông khỏe mạnh cả nhà đều mừng... Ông nội cháu thì vẫn chưa gặp mặt cháu dù cháu đã ra đời được hai ngày rồi...trông cháu rất giống bố, cái miệng bé bé xinh xinh, mút mút sữa, mà sao ông nội bình tĩnh thế nhỉ, ngày mẹ cháu sinh ông nội đi mua hoa quả về thắp hương để ông bà phù hộ cho...còn bà nội ở tít trong miền nam không gặp cháu được, nếu bà nội mà được bế cháu trên tay thì chắc là vui lắm..Bác nghĩ mà thấy thương bà nội quá, cháu ra đời mà không được bế ẵm nựng nịu.Đêm đầu tiên cháu khóc rất nhiều, ngày đầu tiên hai bàn chân bé xíu nhợt nhạt quá, bác cứ lo không biết có sao không,nhưng đến ngày thứ hai thì hai bàn chân đã đỏ hồng lên , thế là hết lo. Hôm nay cái đầu nhỏ xinh của cháu đã tròn tròn ra, không còn dài và nhọn như hôm đầu nữa, cái miệng bé bé xinh mút sữa đến là đáng yêu, cả nhà yêu cháu lắm cháu có biết không....

Thứ Năm, 11 tháng 11, 2010

Cháu sắp ra đời

Chỉ còn mấy ngày nữa là cháu sẽ chào đời, mẹ Tâm đặt tên cho cháu là Đức, bác cảm thấy hồi hộp và rất vui. Nhưng bác sỹ bảo cháu bị giãn phổi,bây giờ trong bào thai chưa điều trị được, bao giờ ra đời thì điều trị sẽ khỏi. Bác thấy lo lo,hi vọng bác sỹ nói thật chứ không chỉ nói thế để động viên gia đình.Mong cháu ra đời thông minh và khỏe mạnh. Cứ thế này có khi bác phải mua một cái máy ảnh tự động để chụp cháu mất thôi, để còn cho lên blog, bác có nhiều dự định lắm, bao giờ cháu ra đời sẽ mua cái gì cho cháu ăn này, thỉnh thoảng sẽ đi shoping sắm quần áo cho cháu này, cho cháu đi chụp ảnh này, v..v...có cháu cả nhà vui lắm lắm...

Thứ Hai, 8 tháng 11, 2010

Happy birthday

Hôm nay là kỉ niệm sinh nhật mình.Mình chẳng có gì để tổ chức sinh nhật.8-11-1976 đến 8-11-2010, mọi năm mình còn quên cả ngày này, hi hi....năm nay thì nhớ nhưng cũng chẳng tổ chức gì, hôm kia đi mua được đôi giầy mới rất đẹp, coi như là tự thưởng cho mình.Hôm nay mình tự nhủ thầm, sinh nhật buồn quá nhỉ, chẳng có ai quan tâm và cùng chia xẻ, chắc bây giờ mọi người đều bận rộn và quên, nhưng không sao, tự nhiên mình thấy mình già và cô đơn quá he he...bao giờ mình cũng thế hay suy nghĩ linh tinh


Vẫn đi làm bình thường, em Thảo có việc ra ngoài chút, lát sau em về mở ra một chiếc khăn quàng cổ thật đẹp và nói: "hôm nay sinh nhật chị, em tặng chị và chúc chị một ngày hạnh phúc...", vui quá, thế là cũng có người chia xẻ cùng mình, một món quà nhỏ nhưng thật ý nghĩa.Đến ngày sinh nhật mình mới thấy  mình thật vô tâm vì cũng đã từ lâu rồi quên ko nhớ đến sinh nhật bạn bè, mình cũng thật có lỗi với các bạn, đôi khi trong cuộc sống chỉ những điều nhỏ nhặt cũng khiến ta rất vui hoặc rất buồn , bước sang tuổi 36 mình thấy cuộc sống đã ổn định và cứ thế êm đềm trôi, mong cho những tháng năm dấu yêu sau này mãi mãi hạnh phúc và bình yên...