Thứ Tư, 11 tháng 8, 2010

Quê hương yêu dấu

Trở về quê hương yêu dấu- nơi ấp iu những kỉ niệm năm tháng ngày xưa....hàng cây góc phố thân quen, sao mà yêu đến thế. ở nơi đây tôi đã sinh ra và lớn lên như bao người con gái khác, có những kỉ niệm thời đi học không bao giờ quên. Hai mươi năm đã trôi qua, bây giờ tôi mới biết quê hương đã ôm tôi vào lòng mà chở che, để được sống những tháng ngày êm đềm hạnh phúc...Nơi mỗi tối đi về lại thỏang nghe mùi hương hoa nồng nàn từ góc phố tỏa ra thơm ngát, nơi mà mỗi ngày tôi lại ngắm nhìn những dòng người qua lại trên phố đông đúc, ngược xuôi...Hải Phòng thành phố thân thương là quê hương yêu dấu của tôi, nơi có tuổi thơ tôi dịu ngọt êm đềm trôi, thời đi học ngây thơ vô tư hồn nhiên trong trắng...nơi mà tôi chợt thấy yêu biết bao nhiêu con người nơi đây, ấm áp và thân thương quá...Thành phố thay đổi từng ngày, năm 1999 về còn phố cũ nhà cổ, bây giờ năm 2010 cao ốc siêu thị mọc lên nhanh chóng, diện mạo của thành phố ngày một đẹp thêm, cuộc sống của người dân cũng khấm khá hơn , có cơm ăn áo mặc, không còn lo đói rét như những năm 70, 80 nữa. Người dân bây giờ không những đã được cơm no áo ấm, mà còn được ăn ngon mặc đẹp.Cách đây 20 năm chỉ cần có một chiếc xe đạp nhật đi là cũng hạnh phúc lắm rồi, bây giờ người dân mua đủ các kiểu xe máy đời mới mẫu mã đẹp rồi vi vu trên phố nghĩ thấy sướng quá...quán phở, quán xôi ,hàng bún ,canh bánh đa, bánh cuốn...mọc đấy trên phố, chỉ cần muốn ăn tạt vào là có liền.Thanh niên nam nữ cũng ăn diện hơn , quần áo các mốt đầy ở chợ, đầu tóc thì có thể ép thẳng hay uốn quăn tùy thích...Cách đây 20 năm một bát bún tôm chỉ một ngàn đồng là ngon cực kì,cô bán hàng luộc tôm cho nước tôm ấy làm nước dùng nên rất ngọt và ngon, còn bây giờ 15000 một bát bún tôm nhưng không ngon bằng ngày xưa,,,hay là bây giờ người ta ăn uống đấy đủ thừa mứa quá nên không cảm thấy ngon nữa.Nhưng bây giờ con người hiện đại lại có cái thú đi siêu thị mua sắm kể cũng sướng thật. Vào giờ cao điểm siêu thị nườm nượp những người là người, mua gì cũng có...Lâu rồi mình không đi chợ ga,quần áo giầy dép cũng nhiều, đặc biệt là hàng ăn, hàng ốc, hàng bánh bèo, hàng nem rán...thôi thì đủ món ngon, tha hồ mà ăn. Ba năm ở Sài gòn cũng không ít kỉ niệm, ngày ấy tuổi trẻ thật năng nổ họat bát, một ngày đạp xe mấy chục cây số không biết mệt, bây giờ thì chịu...Ngày ấy thời đi học vui thật , không bao giờ biết buồn là gì. Sáng đi học, chiều đi làm tối về học bài rồi ngủ thẳng một giấc đến 6h sáng hôm sau, không mộng mị...Bây giờ thì không được khỏe mạnh như hồi ấy nữa, mỗi tuổi một khác.Mình ở Hà nội gần bốn năm nhưng cũng không tài nào quen được với phố phường Hà nội, mình vẫn cảm thấy lạc lõng và bơ vơ giữa biển người đông đúc. Nhưng ở quê hương thì khác, cái gì cũng thân quen gần gũi đáng yêu, mỗi tối đi về lại lượn xe vèo vèo, tận hưởng không khí buổi đêm mát mẻ và yên tĩnh với hương hoa ngọt ngào nồng nàn và quyến rũ, tận hưởng mùi vị tuyệt vời của quê hương...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét