Thứ Ba, 24 tháng 8, 2010

Những suy nghĩ vụn vặt

Mấy hôm nay trời mưa nhiều quá, mấy hôm nay Chi mệt, mình tự nhiên thấy lo lo, nhìn bạn lướt thướt tự nhiên mình thấy thương quá...Chi ơi cố lên...Bây giờ Chi ốm mình mới thấy mình cần bạn xiết bao,mới thấy bạn thật quan trọng với mình...tự nhiên mình chỉ muốn khóc, không muốn nhìn thấy Chi mệt mỏi , bơ phờ....Sao tình bạn lại có phép màu kì diệu đến thế, nếu Chi mà đọc những dòng này thì tớ xấu hổ lắm...he he.Bạn là những người có duyên với nhau, luôn thông cảm với nhau những điều vụn vặt,chấp nhận cả những lỗi lầm của nhau, chấp nhận nhau như một cái gì đó thật thân thuộc,gần gũi biết bao nhiêu. Nhớ hồi mình còn ở trong Vũng tàu, mình thường quấy nhiễu Lan anh mỗi khi chat, tâm sự với bạn đủ điều, ngày nào cũng chat chat và chat,nhưng bạn không hề mệt mỏi vì mình mà còn động viên mình , giúp mình khuây khỏa hơn trong cuộc sống...Rồi lần đi Yên Tử với nhóm bạn Mai đã vì mình mà trả cả xuất đi của mình, giờ nghĩ lại tớ thấy ngại quá, nhưng bạn bè luôn tốt như thế đấy, bây giờ tớ mới cảm thấy ngại và không biết Mai có nghĩ gì ko nhưng tớ tin bạn, trong lòng tớlúc nào bạn cũng là một cô gái nhạy cảm giàu lòng vị tha và hướng Phật, có lẽ bên bạn tớ luôn thấy mình nhỏ bé bởi tớ thấy bạn là một người rất có tâm, lúc trước lương tớ hơi thấp còn bây giờ tớ đã đủ ăn đủ tiêu nhưng có lẽ muốn trả bạn số tiền ấy không biết bạn có nhận không. Bạn bảo tớ việc gì phải lăn tăn, bạn sống thóang và bản lĩnh hơn tất cả nên mới làm xếp, đúng không. Cô Ốc thì ở mãi bên úc, cô ấy sống một mình bên ấy chắc buồn nên bị trầm cảm, lâu lắm chả liên lạc với bạn bè...he he...Trong cuộc sống cũng vậy Chi khéo léo và thông minh nên chồng được nhờ , anh Tòan chắc không bao giờ phải lo lắng gì nhiều trong cuộc sống đâu Chi nhỉ...Còn Lan anh thì khéo léo và tinh tế nên cuộc sống hôn nhân của bạn rất hạnh phúc và hai nàng công chúa nhỏ của bạn thì rất dễ thương....Qua mạng Lan anh quen chị hổ (người hải phòng số 1) í, còn tớ cũng quen với cafe nhưng cafe ơi chúng mình chưa thể đạt đến độ thân thiết như nhóm lục long của bọn tớ đâu, bạn biết không, giữa bọn tớ như có một sợi dây liên lạc tình cảm bền chặt, không gì có thể thay đổi được, tớ nói thế bạn có buồn không,nếu bạn buồn thì cũng đừng giận tớ làm gì nhé vì xung quanh bạn còn biết bao bạn bè thân thiết khác, bạn là bạn thôi đúng không nào, tớ chỉ nhận thấy bạn là người rất có bản lĩnh và hay thông cảm với người khác, cuộc sống riêng của bạn cũng rất thú vị, thế thôi...tin là càfê sẽ hiểu và thông cảm cho tớ nhé, phải không nào...Riêng Đậu thì lại khác, những người sống với Đậu và hiểu Đậu thì không thể nào không yêu quý Đậu, cả Chinh cũng thế, tớ thật may mắn được làm bạn của hai người,hai người cũng đã trở thành một phần cuộc sống của tớ, yêu quý tớ như là bạn thân, cứ nghĩ đến bạn thân là tớ thấy mình hạnh phúc lắm vì mình cũng có khá nhiều bạn...Tớ tự thấy mình là một cô gái dễ thương , hơi yếu đuối một chút và hay mặc cảm mình kém cỏi hơn bạn bè, số tớ ông trời chỉ cho có vậy nên tớ cũng sẽ không than thân trách phận, nhìn xem Loan tuy chưa có chồng con nhưng vẫn vô tư và vui sống nên mình phải học tập, Chinh thì đã có hai con và bận bịu với công việc nên tớ chúc mừng bạn nhé..chúc bạn luôn thành công và giàu nghị lực trong cuộc sống.Nhung là bạn thân hồi cấp 3 của mình, dạo này ít liên lạc quá Nhung ơi, bạn bè ai cũng bận bịu với công việc với con cái, có chồng rồi thì một nửa thời gian là nghĩ đến chồng con đúng không? nên bây giờ ít liên lạc với tớ, hôm nay trời mưa to quá buồn nên tâm sự nhiều với blog...Trong tình yêu cũng vậy, cũng là do ông trời sắp đặt ,các bạn đều tìm được một đức lang quân lí tưởng, cũng có những bến đỗ tuyệt vời nhưng một cơn gió nhẹ thổi cho thuyền tình trôi xa, thế nên hạnh phúc đã bay đi, ta chợt vọng tưởng và nhủ mình hãy biết sống vị tha, đó là cách tốt nhất để vượt qua những nỗi đau trong cuộc sống.Có lẽ được ở bên người ấy sẽ là một niềm hạnh phúc vô biên,nhưng ta cảm nhận cơn gió kia là số phận, một đời yêu và nhớ thương một người mà mình cũng không thể ngỡ được là sao cuộc sống lại dài thế, thê lương đến thế... ta xa người là một sự trừng phạt đối với người, ta tặng người vị đắng của tình yêu mà người cùng với ta phải nếm trải suốt những năm tháng cuộc đời mà không biết rằng đó chính là số phận. Bạn bè thường bảo ngày hôm nay mới là quan trọng , ngày mai mới là cái phải hướng đến nhưng không hiểu sao người chính là quá khứ hiện tại và tương lai, là tất thảy nhưng gì mà ta cảm thấy đó chính là món quà mà thượng đế ban cho ta để ta không muốn xa người, không muốn mất người,nhưng người chỉ là giấc mơ, là niềm hạnh phúc nơi thiên đường mà không phải là hiện thực,không muốn làm tổn thương đến nhau , không muốn chạm vào nỗi cay đắng của nhau nên đành xa nhau và mất nhau nhưng không hiểu rằng đều đang sống trong sự trừng phạt ngọt ngào của số phận, có lẽ tại tình yêu ấy hòan hảo quá nên không thể tồn tại,chỉ một cơn gió nhẹ đã cuốn nó bay xa....

Thứ Tư, 11 tháng 8, 2010

Quê hương yêu dấu

Trở về quê hương yêu dấu- nơi ấp iu những kỉ niệm năm tháng ngày xưa....hàng cây góc phố thân quen, sao mà yêu đến thế. ở nơi đây tôi đã sinh ra và lớn lên như bao người con gái khác, có những kỉ niệm thời đi học không bao giờ quên. Hai mươi năm đã trôi qua, bây giờ tôi mới biết quê hương đã ôm tôi vào lòng mà chở che, để được sống những tháng ngày êm đềm hạnh phúc...Nơi mỗi tối đi về lại thỏang nghe mùi hương hoa nồng nàn từ góc phố tỏa ra thơm ngát, nơi mà mỗi ngày tôi lại ngắm nhìn những dòng người qua lại trên phố đông đúc, ngược xuôi...Hải Phòng thành phố thân thương là quê hương yêu dấu của tôi, nơi có tuổi thơ tôi dịu ngọt êm đềm trôi, thời đi học ngây thơ vô tư hồn nhiên trong trắng...nơi mà tôi chợt thấy yêu biết bao nhiêu con người nơi đây, ấm áp và thân thương quá...Thành phố thay đổi từng ngày, năm 1999 về còn phố cũ nhà cổ, bây giờ năm 2010 cao ốc siêu thị mọc lên nhanh chóng, diện mạo của thành phố ngày một đẹp thêm, cuộc sống của người dân cũng khấm khá hơn , có cơm ăn áo mặc, không còn lo đói rét như những năm 70, 80 nữa. Người dân bây giờ không những đã được cơm no áo ấm, mà còn được ăn ngon mặc đẹp.Cách đây 20 năm chỉ cần có một chiếc xe đạp nhật đi là cũng hạnh phúc lắm rồi, bây giờ người dân mua đủ các kiểu xe máy đời mới mẫu mã đẹp rồi vi vu trên phố nghĩ thấy sướng quá...quán phở, quán xôi ,hàng bún ,canh bánh đa, bánh cuốn...mọc đấy trên phố, chỉ cần muốn ăn tạt vào là có liền.Thanh niên nam nữ cũng ăn diện hơn , quần áo các mốt đầy ở chợ, đầu tóc thì có thể ép thẳng hay uốn quăn tùy thích...Cách đây 20 năm một bát bún tôm chỉ một ngàn đồng là ngon cực kì,cô bán hàng luộc tôm cho nước tôm ấy làm nước dùng nên rất ngọt và ngon, còn bây giờ 15000 một bát bún tôm nhưng không ngon bằng ngày xưa,,,hay là bây giờ người ta ăn uống đấy đủ thừa mứa quá nên không cảm thấy ngon nữa.Nhưng bây giờ con người hiện đại lại có cái thú đi siêu thị mua sắm kể cũng sướng thật. Vào giờ cao điểm siêu thị nườm nượp những người là người, mua gì cũng có...Lâu rồi mình không đi chợ ga,quần áo giầy dép cũng nhiều, đặc biệt là hàng ăn, hàng ốc, hàng bánh bèo, hàng nem rán...thôi thì đủ món ngon, tha hồ mà ăn. Ba năm ở Sài gòn cũng không ít kỉ niệm, ngày ấy tuổi trẻ thật năng nổ họat bát, một ngày đạp xe mấy chục cây số không biết mệt, bây giờ thì chịu...Ngày ấy thời đi học vui thật , không bao giờ biết buồn là gì. Sáng đi học, chiều đi làm tối về học bài rồi ngủ thẳng một giấc đến 6h sáng hôm sau, không mộng mị...Bây giờ thì không được khỏe mạnh như hồi ấy nữa, mỗi tuổi một khác.Mình ở Hà nội gần bốn năm nhưng cũng không tài nào quen được với phố phường Hà nội, mình vẫn cảm thấy lạc lõng và bơ vơ giữa biển người đông đúc. Nhưng ở quê hương thì khác, cái gì cũng thân quen gần gũi đáng yêu, mỗi tối đi về lại lượn xe vèo vèo, tận hưởng không khí buổi đêm mát mẻ và yên tĩnh với hương hoa ngọt ngào nồng nàn và quyến rũ, tận hưởng mùi vị tuyệt vời của quê hương...

Thứ Năm, 5 tháng 8, 2010

Không đề

- Tình yêu có thật mà cũng như là không tồn tại...


- Khi ta yêu người ta đã đánh mất chính mình mà đôi khi ta cũng không hiểu tại sao?


- Tình yêu dành cho nhau thật nhiều hạnh phúc và cũng thật nhiều khổ đau,


- Khổ đau của tình yêu là nỗi đau miên man dài bất tận...


- Khi xa người tưởng sẽ quên người như quên bao hình bóng khác đã từng thóang đi qua trong đời ta...


-Nhưng rốt cuộc vẫn không quên được người...


-Nhưng rốt cuộc lòng ta vẫn tràn ngập bao cảm xúc đau khổ ngọt ngào...


- Đau khổ ngọt ngào là trái đắng của tình yêu bất tận....


-Bất tận ngọt ngào là trái đắng của tình yêu...


- Khi ta xa người ta mới hiểu người là tất cả đời ta..


- Đời ta xa người thật vô nghĩa và lê thê nhưng lòng ta vẫn phải cam chịu...


-Vì biết giờ này người đã hạnh phúc ấm êm bên người con gái khác...


- Chúc người mãi mãi trọn vẹn những hạnh phúc ấm êm...


-Đêm đông lạnh giá mình ta đi về bên lối nhỏ mà lòng đầy giá lạnh...


-Đêm đông gió rét thổi một mình ta chẳng còn chút hơi ấm tình yêu...


-Đêm ba mươi tết một mình ta đón giao thừa...


-Cô đơn...cô đơn...cô đơn....và cô đơn...


-Ngày mai biết rằng ta thật sự đã không còn là nàng công chúa nhỏ trong tim người nữa...


- Thì ta biết rằng ta vẫn còn là khung trời kỉ niệm trong tim người...


- Mãi mãi về sau...


- Sau này khi ta đã không còn là nàng công chúa nhỏ nữa


- Liệu trong tim người có còn hình bóng của ta không?


-Nhưng tình yêu vẫn mặc nhiên tồn tại...


-Như nỗi buồn mùa thu đi suốt cuộc đời ta....


                                                                       (Gửi anh- mối tình đầu của em)