Đọc blog của dohanhdung-flu lại nhớ về tuổi thơ của mình. Hồi ấy mình mới vào lớp 10. Mình viết văn không được hay như dohanhdung nên minh cũng không tự tin lắm...Hồi ấy nhà mình có một cái ao to nuôi tòan cá trắm cỏ, cá chép, cá trôi....Những buổi đi học về chiều rỗi rãi lại theo chị Huế đi cắt cỏ ngòai ruộng. Cắt được một bao cỏ xanh mướt về ném xuống cho cá ăn, cá chỉ ăn một lóang là hết. Ở bờ dậu nhà mình có mấy cây hoa nhài đến mùa là nở hoa thơm phức. Những lúc đi học về, khoảng tầm chiều chiều mình lại chạy tót ra bờ dậu ngồi xuống ngắm nghía mấy bông hoa nhài trắng muốt, hương thơm bải lải.....Các cụ bảo hoa nhài là lòai hoa nở về đêm nên tuy đẹp và thơm nhưng không được ưa chuộng lắm. Riêng mình thì mình không thể nào quên được cái giây phút buổi sáng sớm tinh sương những bông hoa bé nhỏ trắng muốt nở ra toả hương thơm ngát rung rinh dưới chân dậu. Hồi ấy mình cũng nhỏ nhắn trắng trẻo dễ thương lắm. Thấm thoắt đã hai mươi năm trôi qua. Mình đã thay đổi thật nhiều, ôi thời gian, làm cho người ta già đi và chai sạn. ÔI tuổi thơ của tôi, nhìn bạn bè đã lập gia đình, con cái đuề huề.....mấy ai còn nhớ được những kỉ niệm tuổi thơ xưa. Ngày xưa mình còn có lúc đi khắp xóm hái những bông hoa dại đủ các lọai về thiết kế được một lọ đủ những bông hoa sắc màu khác nhau tuyệt đẹp, rồi ngồi ngắm nghía tác phẩm của mình một cách say xưa. Thời đi học cũng có nhiều kỉ niệm đẹp, tan học thường cùng Nhung tạt vào quán cùng nhâm nhi đĩa kem mát lạnh hay một cốc sữa chua....Ngày ấy có lẽ mình đã học cùng anh ở trường Thái Phiên.Vì cái dáng người ấy quen lắm. Ngày ấy có lẽ mình cũng đã từng rung động trước anh, nhưng vì chỉ là một thóang qua, nên chúng mình đã đi lướt qua nhau....Tình yêu là một cái gì đó rất khó cắt nghĩa....Mình nhiều lúc cứ tưởng sẽ quên được anh nhưng hòan tòan bất lực với chính bản thân mình. Có những lúc mình gục đầu đau khổ và chỉ muốn khóc vì cái cảm giác nhớ nhung cứ ám ảnh. Gìờ này không biết có một phút giây nào anh nhớ đến mình không, hay là đã có vợ con rồi thì đã quên người xưa....Đôi lúc mình cũng thấy anh cũng không hẳn là một người hòan hảo. Có lẽ số phận đã an bài. Ai bảo mình sinh ra đã là một người kém tự tin. Mình đã để mất anh, mất đi một tình yêu đẹp để rồi suốt đời nuối tiếc.Anh vừa là nỗi nhớ, vừa là tình yêu , vừa là niềm tự hào của mình. Nhưng mình có nhầm không khi những lúc khó khăn nhất anh đã không ở bên mình. Nhưng đó cũng không phải là lỗi của anh. Tình yêu chỉ còn là những kỉ niệm ngọt ngào, cứ vương vấn và day dứt mãi không nguôi....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét