Thứ Tư, 21 tháng 7, 2010

Tự sự

Hôm nay trời mưa buồn, cửa hàng vắng khách. Mình vẫn đi làm bình thường để trông nom cửa hàng cho Chi.Thực ra các em ở cửa hàng đều ngoan và giỏi chuyên môn. Nhưng vẫn phải lên cho yên tâm. Cuộc sống thường nhật diễn ra đôi khi nhàm chán.Nhưng đúng là con người thật là tham lam. Lúc không có tự do hạnh phúc thì mong có tự do hạnh phúc. Đến lúc có rồi thì lại thấy cuộc sống nhàm chán. Thật buồn cười. Nhớ ngày mình còn nằm trong bệnh viện,suốt ngày bị nhốt trong phòng sao mà thèm tự do thế. Hai tháng rưỡi mất tự do là hai tháng rưỡi khắc khỏai thèm muốn bầu trời tự do. Sao nhiều lúc mình khổ thế, bị nhốt trong viện, cả ngày chỉ đi đi lại lại trong mấy cái hành lang,hết đi lên rồi lại đi xuống, chán muốn chết.Mà thuốc thì nặng, mắt cứ trợn ngược lên trời.Nghĩ lại mà thấy sợ,mà điều kiện vệ sinh ở trong bệnh viện thì không được tốt lắm. Mình nghĩ nếu mà ở thêm vài tháng nữa trong bệnh vịên thì không điên cũng hóa điên, không khéo còn ghẻ lở hắc lào ra nữa ấy chứ, kinh quá. Nhiều lúc mình ghê sợ cả chính bản thân mình. Sao mình lại mắc căn bệnh quái ác, nhiều lúc người không còn ra hồn người nữa, khiếp quá. Nghĩ lại những giây phút đấy càng thấy sợ. Nhiều lúc nghĩ nếu mình cứ sống cả đời trong bệnh viện thì mình sẽ biến ra cái gì nữa...ôi càng nghĩ càng thấy khiếp...khiếp quá.Bây giờ được tự do rồi đôi khi lại thấy cuộc sống nhàm chán.Mình nhớ ngày xưa khi mình nhận giấy báo trúng tuyển đại học, mình đã rất vui. Mình đã báo cho Nhung biết , Nhung đã háo hức bao nhiêu, thế mà mình bỏ không học chỉ vì mẹ bảo mẹ không có tiền cho con học đại học...Có lẽ Nhung cũng buồn và thất vọng về mình lắm, để bây giờ nhiều lúc mình mặc cảm vì mình không có bằng đại học, không bằng bạn bằng bè. Lan anh bảo :"sao cô cứ sắp đạt được cái gì thì cô lại đạp đổ thế", có lẽ Lan anh nói đúng, trong cuộc sống , trong sự nghiệp , trong tình yêu, mình cứ gần đạt được cái gì thì mình lại đạp đổ luôn cái đó. Từ giờ mình sẽ không thế nữa.Hôm nay mình hơi buồn, hôm nay là ngày giỗ em Hiệu. Mình giặt quần áo bằng nước mưa thì bố mẹ không cho, giặt bằng nước máy thì em Tâm lại cằn nhằn.Thế thì giặt bằng cái quái gì?...Thế là mình ngồi trong buồng tắm cáu kỉnh càu nhàu...xong vẫn chưa hết tức, mang cả tức giận khi đi làm. Thế đấy, đôi khi cuộc sống có những điều bực mình không đâu...chỉ ba chuyện vụn vặt ở nhà cũng đủ làm mình bực bội...đến chỗ làm vẫn chưa hết tức...nhưng lòng lại tự nhủ lòng, đôi khi phải nín nhịn đi một tí cho cuộc sống ấm êm...ngày mình mới về mẹ Hoa không đồng ý, bố đã rất buồn nhưng bố cũng phải cam chịu.Và hẳn trong cuộc sống bố cũng đã từng cam chịu rất nhiều, vì các con. Trong lòng mình , mình chỉ thương bố, ngưỡng mộ bố. Còn mẹ, nhiều lúc mẹ làm cho mình rất buồn, có phải cuộc sống vất vả quá làm cho mẹ chai sạn, tình yêu đối với các con cũng cạn kiệt...mình buồn lắm...Đậu bảo:Nga đừng trách mẹ vì mẹ có lí do riêng của mẹ. Đậu ơi, không hiểu sao bây gìơ Nga cứ nghĩ đến mẹ lại thấy buồn. Có lẽ cuộc đời mẹ vất vả quá nên cảm xúc cũng quá chai sạn.. chứ làm gì có mẹ nào không thương con. Nhưng vì sao mẹ cứ xa cách với mọi người. Mình chưa được làm mẹ nên mình chưa biết nỗi khổ của người làm mẹ...chắc cứ nghĩ đến con là lại lo lắng trăm bề...thế nên thấy khổ. Mình chỉ mong sao được sống yên ổn, hòa đồng với mọi người, sống vui vẻ như các em ở cửa hàng, cuộc sống êm đềm trôi...chắc đấy là một ước mong nhỏ bé mà có lẽ ông trời chắc cũng không đến nỗi phụ lòng mình mà không cho mình được như ước nguyện...

Thứ Sáu, 16 tháng 7, 2010

Kỷ niệm xưa

Đọc blog của  dohanhdung-flu lại nhớ về tuổi thơ của mình. Hồi ấy mình mới vào lớp 10. Mình viết văn không được hay như  dohanhdung nên minh cũng không tự tin lắm...Hồi ấy nhà mình có một cái ao to nuôi tòan cá trắm cỏ, cá chép, cá trôi....Những buổi đi học về chiều rỗi rãi lại theo chị Huế đi cắt cỏ ngòai ruộng. Cắt được một bao cỏ xanh mướt về ném xuống cho cá ăn, cá chỉ ăn một lóang là hết. Ở bờ dậu nhà mình có mấy cây hoa nhài đến mùa là nở hoa  thơm phức. Những lúc đi học về, khoảng tầm chiều chiều mình lại chạy tót ra bờ dậu ngồi xuống ngắm nghía mấy bông hoa nhài trắng muốt, hương thơm bải lải.....Các cụ bảo hoa nhài là lòai hoa nở về đêm nên tuy đẹp và thơm nhưng không được ưa chuộng lắm. Riêng mình thì mình không thể nào quên được cái giây phút buổi sáng sớm tinh sương những bông hoa bé nhỏ trắng muốt nở ra toả hương thơm ngát rung rinh dưới chân dậu. Hồi ấy mình cũng nhỏ nhắn trắng trẻo dễ thương lắm. Thấm thoắt đã hai mươi năm trôi qua. Mình đã thay đổi thật nhiều, ôi thời gian, làm cho người ta già đi và chai sạn. ÔI tuổi thơ của tôi, nhìn bạn bè đã lập gia đình, con cái đuề huề.....mấy ai còn nhớ được những kỉ niệm tuổi thơ xưa. Ngày xưa mình còn có lúc đi khắp xóm hái những bông hoa dại đủ các lọai về thiết kế được một lọ đủ những bông hoa sắc màu khác nhau tuyệt đẹp, rồi ngồi ngắm nghía tác phẩm của mình một cách say xưa. Thời đi học cũng có nhiều kỉ niệm đẹp, tan học thường cùng Nhung tạt vào quán cùng nhâm nhi đĩa kem mát lạnh hay một cốc sữa chua....Ngày ấy có lẽ mình đã học cùng anh ở trường Thái Phiên.Vì cái dáng người ấy quen lắm. Ngày ấy có lẽ mình cũng đã từng rung động trước anh, nhưng vì chỉ là một thóang qua, nên chúng mình đã đi lướt qua nhau....Tình yêu là một cái gì đó rất khó cắt nghĩa....Mình nhiều lúc cứ tưởng sẽ quên được anh nhưng hòan tòan bất lực với chính bản thân mình. Có những lúc mình gục đầu đau khổ và chỉ muốn khóc vì cái cảm giác nhớ nhung cứ ám ảnh. Gìờ này không biết có một phút giây nào anh nhớ đến mình không, hay là đã có vợ con rồi thì đã quên người xưa....Đôi lúc mình cũng thấy anh cũng không hẳn là một người hòan hảo. Có lẽ số phận đã an bài. Ai bảo mình sinh ra đã là một người kém tự tin. Mình đã để mất anh, mất đi một tình yêu đẹp để rồi suốt đời nuối tiếc.Anh vừa là nỗi nhớ, vừa là tình yêu , vừa là niềm tự hào của mình. Nhưng mình có nhầm không khi những lúc khó khăn nhất anh đã không ở bên mình. Nhưng đó cũng không phải là lỗi của anh. Tình yêu chỉ còn là những kỉ niệm ngọt ngào, cứ vương vấn và day dứt mãi không nguôi....