Thứ Tư, 9 tháng 6, 2010
Hai người đàn ông
Không phải mình sẽ so sánh hai người đàn ông với nhau. Một người là mối tình đầu của mình. Anh ấy tên là Hùng.Anh ấy phong độ đẹp trai, thái độ mẫu mực.Ngày xưa con gái ở huyện yêu anh ấy chết mê chết mệt, nhưng anh ấy chỉ yêu có mỗi mình mình. Nhưng mình cảm thấy lúc anh ấy yêu mình anh ấy yếu đuối lắm.Điều đó làm mình lo sợ, mình sợ một lúc nào đấy mình sẽ mất anh ấy. Tình yêu là điều khó hiểu, mình sợ anh ấy một ngày nào đó sẽ xa mình.Mà điều đấy cuối cùng cũng xảy ra. Mình và anh ấy có mối quan hệ của thủy tinh và pha lê. Đôi lúc mình là thủy tinh còn anh ấy là pha lê. Đấy là những lúc anh ấy thật mạnh mẽ thật ga lăng, còn mình thì điệu rớt ra, trông thật yếu đuối, mỏng manh như thủy tinh dễ vỡ. Còn những lúc mình là pha lê còn anh ấy là thủy tinh. Đấy là những lúc anh ấy yếu đuối còn minh thì trông xinh xẻo như một nàng công chúa trong chuyện cổ tích.Mình biết anh ấy yếu đuối vì anh ấy yêu mình. Thế cho nên khi mình mắc căn bệnh nan y đấy thì mình không còn đủ nghị lực để yêu anh ấy. Mình sợ anh ấy yêu mình sẽ đau khổ , tổn thương , vả lại mình sợ anh ấy khi yêu mình sẽ bị lay động vì căn bệnh của mình thế nên mình đã nói lời chia tay. Đơn giản vì mình sẽ không chịu đựng được nếu anh ấy nói lời chia tay trước.Thế đấy, mình coi đấy là một sự hy sinh. Mình hy sinh vì anh ấy, không muốn anh ấy nặng lòng vất vả vì mình. Điều đó làm anh ấy bối rối và đau khổ. Nhưng anh ấy không tìm ra được cách giải quyết. Anh ấy thầm lặng đau khổ, nhìn vẻ mặt anh câm lặng như thần chết...Đấy là khi mình đi lấy chồng, gã chồng mình xuất hiện đúng vào lúc mình tuyệt vọng nhất, đúng vào lúc mình nghĩ anh đã rời xa mình. Gã xuất hiện như một cơn gió nóng bỏng, làm cho trái tim đóng băng của mình tan chảy ra một cách thảm hại, đấy là một sự thay thế mà mình tự thầm nguyền rủa mình.Gã đến với mình và mình đã phải chịu đựng rất nhiều. Mình cảm thấy mất tự do, mất nhân quyền, nói tóm lại là thật ngán ngẩm. Gíông như mình tự đào một cái hố sâu rồi tự chôn mình xuống đấy. Hôn nhân mà như thế à.Chồng chẳng chịu đi làm kiếm tiền, vợ ốm quặt ốm quẹo.Rồi thói quen của gã là hay chửi bới, lăng mạ, bừa bãi bẩn thỉu, hay xem phim sex...Mình chịu đựng hết nổi.Nhưng trái tim mình tự động ấm lại, nó hiểu ra một điều, cần phải tìm ra một lối đi cho mình. Phải tìm lại chính mình.Lấy chồng xong mình già đi chục tuổi, béo lên hai chục cân. Còn đâu nàng công chúa xinh xẻo thủa nào. Mình thay đổi một cách khủng khiếp, đau;đớn triền miên. Mình luôn tự tìm cách thoát ra khỏi cuộc hôn nhân bất hạnh ấy. Chịu đựng mãi những lời xúc phạm đến lúc không chịu nổi, và riêng cái khỏan văn hóa phẩm đồi trụy thì mình không sao tha thứ nổi cho anh ta...Mình mệt mỏi đến kiệt sức...mình quyết định sống li thân....Anh ta đúng là cơn ác mộng của cuộc đời mình. Nói đến đấy lại thấy xấu hổ với anh ấy.Gìơ đây mình là một cô bé co ro trong mùa đông giá lạnh, đau khổ tổn thương đã nhiều, tình yêu cũng cạn kiệt...Mình cũng đã tự tha thứ cho mình cho nhẹ lòng vì mình đã để mất anh ấy, người đàn ông duy nhất có thể đem lại hạnh phúc cho cuộc đời mình. Mình chúc anh hạnh phúc và dường như anh cũng đang thật sự hạnh phúc, đã có hai con nhỏ. Mình chắc chắn anh vẫn nghĩ đến mình, vì có người quen nói anh vẫn hỏi thăm về mình. Nhưng quá khứ chỉ còn là kỉ niệm. Âu cũng là số phận, bây giờ mình cũng đang sống yên ổn dưới mái nhà của cha mẹ.Sống vui với bạn bè, với công việc, tạm thời như thế đã. Hôn nhân mà bất hạnh thì tốt nhất là nên thóat ra thôi các bạn ạ. Như thế là giải pháp tốt nhất cho mỗi chúng ta để tìm lại chính mình và tìm lại những gì đã mất....
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét