Đây là bài hát tôi yêu thích nhất,lời rằng:
Một lời anh không muốn nói
Là một mai hai ta không cách xa
Em vẫn nhớ dẫu muôn vàn xa cách
Nỗi yêu thương đã nguôi phút giây nào
Nhủ lòng mình phải quên để bước tiếp
Một cuộc sống bên em không có anh
Thế nhưng sao thật khó và em đã mỏi mệt
Bước trên đường đời một mình thiếu vắng anh
Làm sao em ru nổi những đêm dài
Làm sao cho con tim đã lạnh lùng
Chỉ mong anh đừng để tình lạnh giá
Hãy sưởi ấm bằng ý nghĩ về em
Hãy cho tình mình nụ hôn nồng say
Hãy gọi thầm tên nhau trong mơ
Và em muốn hét lên cho thỏa nỗi nhớ
Cho vơi đi những khát khao trong lòng
Cho dịu đi tình yêu như cháy bỏng
Nỗi nhớ anh nghẹn ngào ngập tràn trong tim em
Và em hứa sẽ quên anh anh đừng buồn
Xóa hết đi tình yêu xưa bỏng cháy
Thiêu đốt em mỗi khi đông lạnh về
Với em giờ này
Có những điều quan trọng hơn cả sự lừa dối
Và yêu anh...
Còn đây là lời tự sự kèm theo với bài hát trên:
Tôi và anh... ông trời se duyên,làm sao cứ nhớ nhau hoài, cứ yêu nhau mãi mãi không thôi....Anh mơ màng nghe tôi kể về một người đàn ông xa lạ nào đó mà trong lòng cứ dậy sóng từng hồi...Tình yêu càng lớn thì sự ghen tuông cũng càng lớn theo...
Nỗi đau ấy tồn tại hàng thế kỉ, anh cười với tôi, nụ cười của sự thua hay thắng, và tôi muốn hiểu, tôi cũng muốn anh hiểu tất cả....anh ơi...
Tất cả đều là thật đấy, không phải trong mơ,anh cứ sống bình yên và mơ về em , nghĩ về em anh nhé...Có một điều rất thật, đó là tình yêu chúng mình...
Em không muốn nói nhiều về tình yêu mà dường như nó vẫn luôn luôn tồn tại giữa hai ta cho dù có kiềm chế đến bao nhiêu đi chăng nữa...Anh đã sống bình yên bên gia đình yêu thương của mình...em mong anh hạnh phúc, hơn bao giờ thật lòng em mong anh hạnh phúc, anh ơi...
Dù cho mùa xuân có run rẩy bao nhiêu lần đi chăng nữa thì đóa hoa xưa cũng sẽ phai tàn anh biết không, chỉ mong anh hiểu rằng chỉ còn lại tình yêu vĩnh hằng của đôi ta mà không có điều gì lí giải nổi.
Mùa xuân đang run rẩy và đóa hoa xưa dẫu đã tàn phai...