Thứ Tư, 22 tháng 12, 2010
Tản mạn về tình yêu
Nàng vừa tròn 19 tuổi, cái tuổi phập phồng e sợ, chưa biết yêu đương là gì. Thế mà một anh béo ị cứ lê thê bám riết, tán tỉnh đủ đường, he he , thế mà lại hay. Thế là nàng mới nếm trải cảm giác yêu đương, nàng không yêu nhưng cơ thể hừng hực nóng bừng mỗi khi anh ta lại gần. Nàng cảm thấy xấu hổ, ngượng chết đi được.Nàng quyết xa lánh anh chàng béo ị đó cho nhẹ lòng...he he.. Hồi ấy nàng hai mươi...hai năm học trung cấp mà một anh bạn cùng lớp cứ mỗi lần học bài lại ghé sát mặt vào mặt nàng, phả phả hơi ấm ra từ miệng làm nàng mắc cỡ đỏ chín mặt, nàng phát hiện anh ta thích nàng, nhưng lòng nàng nhẹ tênh ,bơ lác, không thèm để ý đến anh chàng tội nghiệp, vài bức thư anh ta gửi cho nàng nàng cũng quẳng đâu mất chẳng biết nữa...Thế rồi vào một buổi chiều cuối thu, chàng xuất hiện thình lình như cơn gió, ùa vào trong tóc hôn lên bờ môi nàng. Trái tim nàng xốn xang kì lạ , như có phép màu...chàng cuốn nàng đi xa thật xa...cuốn đi mãi mãi...Nhưng nàng không thể cầm tay chàng đặt lên môi hôn dù chỉ một lần, dù nàng đã hát cho chàng nghe trọn vẹn bản tình ca êm ái dường nào.Chàng đi vào quá khứ một cách hồn nhiên vô độ...vô độ đến nỗi mỗi khi nghĩ đến chàng mắt nàng lại ứa lệ tràn mi.Một vệ tinh mới của nàng xuất hiện,như một vạt nắng cuối trời, nàng đưa tay che vạt nắng nhòa để cố níu giữ hình ảnh của chàng,vì chàng là chủ nhân trong trái tim nàng,nhiều vệ tinh khác vây quanh nàng nhưng lòng nàng hờ hững vô biên,người ta vẫn nhớ vẫn thương nàng nhưng trong tim nàng chỉ có anh là người duy nhất hoàn hảo.Nhưng nàng cảm thấy nàng có thể hòa tan vào anh rồi chợt tan biến như gió thoảng mây trôi. Nàng dừng lại vì e sợ, vì nàng yêu cuộc sống, vì nàng sợ bị phản bội. Vừa mong manh nàng lại long lanh như sương sớm ban mai, nàng đẹp. Nàng rất đẹp. Nhưng chỉ có anh là đường viền hoàn hảo trên môi nàng. Một đóa hồng cho tình đầu...Nàng trong trẻo, đẹp tựa như một đóa hoa lan rừng...Đêm đêm nàng vẫn đi vào giấc mơ của anh, người hùng trong trái tim nàng...Anh và nàng, hai thế giới hai nửa yêu thương nếu ghép lại thì sẽ thành một vòng tròn hoàn hảo.Chỉ tiếc ông trời không cho họ thành đôi...hai nửa yêu thương mãi mãi xa... khung trời cách biệt...vệ tinh thì có thể đến gần , nhưng anh thì không... nàng không có duyên gặp lại anh. Nàng khao khát mòn mỏi đợi chờ, vẫn không gặp lại anh dù chỉ một lần. Anh đã tan biến vào mây, vào hư vô, vô tình vô ý....Anh đã chia tay....
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)